TRẦN THỊ THU HẢI LÀ AI ?

Sống trong một gia đình gồm 7 người , bố mẹ , ông và 4 chị em, là một người chị cả trong gia đình , ý thức cuộc sống nhiều hơn khi lên 12 tuổi.

Tuổi thơ đầy cực nhọc và luôn phấn đấu

Đó là mình , sinh ra và lớn lên ở quê hương Miền trung nơi nắng và gió,  Quảng Ngãi thân yêu,Hành Thịnh Nghĩa Hành nơi chôn nhâu cắt rốn  , và hiện tại mình đang sinh sống và làm việc tại TP Hồ Chí Minh.

Kí ỨC ÙA VỀ :

Thấm thoát đã mười mấy năm rồi , một cô bé nhỏ nhén phụ mẹ làm việc nhà , trông em , chỉ em học , Tôi còn nhớ lúc lên lớp 5 bố mẹ phải gửi chị em tôi lên nhà ngoại để ở , bố mẹ đi làm xa, thân tuổi buồn vì xa bố mẹ, còn giữ những đứa em, ông nội tôi nhớ cháu không chịu nỗi và ông nội đã đưa chúng tôi về , ông cháu cùng sống , vì tôi còn nhỏ nên nấu ăn không được giỏi cho lắm,   buổi sáng như các bạn khác thì dậy bố mẹ kêu và chuẩn bị đồ ăn cho, còn tôi phải dậy thật sớm để đi chợ, ông cho bao nhiêu tiền thì tôi mua bấy nhiêu, rồi chuẩn bị đồ ăn cho 2 đứa em nhỏ. Tôi vội vã núm sôi chạy đến trường để học,  thời gian rãnh tôi lại phải trông em, giặc đồ , nấu cơm, vì ông tôi cũng đã giã ngoài 80 nên ông không phụ được cho tôi, một tay tôi phải giữ em và trông em hằng ngày mõi khi đi học về, mõi khi em khóc

 

CÂY KHẾ SAU NHÀ: Là nơi tôi hay khóc thầm vào những ngày mưa bão , tôi nhớ bố mẹ , tôi tuổi thân khóc nức ở cây khế ấy, Năm tôi lên lớp 6 mẹ mang bầu và về quê và sinh thêm em thứ 3 , em cũng được hơn 1 tuổi thế là bố mẹ tiếp tục bỏ chúng tôi để đi vô nam làm ăn , Tiếp tục tôi phải làm người cha người mẹ cho các em , lúc đó tôi cũng lớn một xíu, biết nấu đồ cho em ăn, đó là đứa em gái út. Ôm em hằng đêm để ngủ,ru em mõi khi em khóc, và tự giác học bài. Chạy quanh chân tôi một cô gái chưa được 30kg là các em đứa 2 tuổi đứa 5 tuổi và em trai kế tôi nhỏ hơn 2 tuổi,
Các cô hàng xóm ở quanh nhà tôi thấy thương tôi lắm, tôi 14 tuổi, có 3 đứa em mà vừa lo em, vừa nấu cơm đi học, . Thế mà một đứa trẻ như tôi phải đã biết trông em, giữ em một mình ở nhà với ông nội đã già, lúc đi học nội trông em giùm tôi,

Tôi nghĩ lại mình thật phi thường, VÌ TRẬN CÚM KINH HOÀNG TRONG MIỀN NAM BỐ MẸ SẮP CHẾT , về quê ở luôn.

Tôi nhớ không lầm, sau đó 1 năm bố mẹ tôi đang làm trong nam , một ngày tỉnh dậy như bao ngày, hôm đó là chủ nhật, tôi nhớ như in, với chiếc xe honda và bố mẹ tôi cửi chở nhau về đứng trước nhà, tôi thấy da mặt họ xanh sao, đi không nỗi ,bố mẹ tôi vào nhà, tôi chưa kịp mừng thì bố nói, ba má đang bị sốt các con tránh ra chứ không bị lây, chưa đầy 30 phút sau mẹ tôi được đưa đi bệnh viện, còn ba ở nhà. Nhưng tôi biết cả hai đều bệnh như nhau, nhưng má nặng hơn cho vô viện sớm. Tôi sợ hốt hoảng của một đứa bé, nhìn vậy tôi thương ba má còn nhiều, Cố gắn đi làm ăn xa để lo cho con mà bị bệnh nặng và phải về quê trong tay chỉ còn ít đồng. Ai cũng lo hết, sau 1 tuần ba má cũng đỡ bệnh được cô gì chăm lo, tôi nghe nói ba má tôi mà không về sớm chắc đã chết rồi, giống sốt như corona 2020 vậy các bạn ạ,con người không còn sức lực gì hết.  Thật khủng khíp đối với tôi, may mắn thay bố mẹ tôi vẫn còn khỏe để nuôi chúng tôi không chúng tôi là trẻ mồ côi rồi.

KỂ TỪ NGÀY BỊ ỐM BỐ QUYẾT ĐỊNH Ở NHÀ, VÀ THỜI GIAN SAU BỐ ĐI LÀM MỘT MÌNH MẸ Ở NHÀ VỚI BỌN MÌNH.

Từ nay niềm vui lại về lại được ở với bố mẹ ,năm  2007,

Mẹ về làm nông , thế là cô bé chăn bò xuất hiện không phải chăm em nhiều như trước nữa.

Tôi may mắn là được đi học, không phải nghĩ,mẹ về nhà mua mấy con bò,

Nhỏ thế nhưng tôi có võ lắm ấy, biết phụ mẹ, mõi khi đi học về ăn cơm xong , tôi nhớ 11h là bắt đầu nghĩ ngơi buổi trưa 12h tôi tranh thủ cho bò uống nước và bắt đầu thả bò.

Tuổi thơ hồn nhiên trong sáng với những con bò, thả cùng các bác trong xóm, đi tận vào sâu trong rừng, có khi chăn bò mà tôi còn lượm thêm củi. Mõi lần cho bò về trên vai phải bó củi nhỏ. Lúc đó tôi nhỏ lắm, nhưng vẫn vui khi phụ được gia đình.

THẤM THOÁT 3 NĂM , 2007-2010, TÔI lên lớp 10, phải đi học cách nhà mười mấy cây số, với chiếc xe đạp ba mua,gọi là maxteen, đó là trường Trung học phổ Thông số 2 Mộ Đức, trường top 2 so với tỉnh, tôi thi đậu vào, trường này các bạn đi học thêm nhiều lắm, tôi cũng xin ba cho tôi tiền để được học để có kiến thức như các bạn, một ngày tôi đi 2 vòng buổi sáng tới trường và về nhà ăn cơm, buổi chiều đi học thêm tại nhà các thầy cô, thế ra 1 ngày tôi phải đạp chắc tâm 40-50 cây số, nhưng nó không làm khó tôi, tôi vẫn đạp mãi cho tới năm 12,

NHỮNG NGÀY THI ĐẠI HỌC :

Tôi nhớ như in những ngày bố chở tôi đi thi đại học ở quy nhơn và thi cao đẵng ở Đà Nẵng.

Như bao các bạn , háo hức tới ngày đi thi, 2 bố con đi xe máy từ Quãng Ngãi và tìm đường tới trường thi ở Quy Nhơn, bố và tôi thuê kí túc xá ở đó để thì 2 ngày rồi về . tôi nhìn trên nét mặt của bố lo cho tôi, hồi hộp cho tôi, thương lắm ạ.

Tiếp đó là thi Cao Đẵng tại Trường Đà Nẵng, 2 bố con đi thi mà vãn vẹn tôi thấy bố tôi đêm chưa tới 1 triệu,, thương ông tôi còn phấn đấu ,

Bố mẹ cũng không phải thiếu thốn không có tiền nhiều, vì phải nuôi 4 chị em tôi ăn học, mà ở quê, bố làm thêm xưởng cưa gỗ, lúc làm được lúc không, tiền trong tiền ngoài cũng hơi thiếu thốn, tôi hiểu điều đó nên không đòi hỏi nhiều, đến Đà nẵng nơi du lịch tôi và bố đi dọc trên con đường biển để về và ghé vào chùa non nước , lên thăm chùa và sau đó về tới nhà, ông cho tôi ăn 1 bát mì quảng dọc đường, ngon mà ý nghĩa lắm ạ.

Hạnh phúc Khi ba biết tôi thi đậu và trường Đại học, 2012 . và lần đầu tiên xa nhà.

VUI khôn tả tôi đã là một kỹ sư đồ gồ nội thất , được học tại Thủ Đức,Sài Gòn .Niềm vui chưa dứt thì nỗi hằng nếp nhăn trên gương mặt ba má ngày càng nhiều, tôi vào đại học, bố lo tiền cho tôi nạp học , tiền ăn, tôi vào nhập học bố phải đi vay mượn nhiều để cho tôi được đi học , lúc đó ông nội tôi cũng  đã ốm nặng rồi, ông 92 tuổi, mẹ ở nhà luôn chăm cho ông.

 

Biết gia đình khó khăn , em út thiếu thốn, đó là niềm động lực cho tôi phải phát triển , cải thiện số phận

Câu chuyện 500 ngàn đồng mượn đáng nhớ, ba mượn cho tôi nhưng chưa được 1 tuần đã phải chạy vậy trả lại cho người ta, nhớ lúc đó ba chưa có tiền , mà tôi cũng hết tiền tới cuối tháng không đủ ăn phải mượn bạn bè, vì vô sài gòn mới năm đầu tôi không biết làm gì để phụ thêm gia đình, ba mượn một người anh cho tôi 500 ngàn, nhưng tôi phải bắt xe buýt đến tận vài chục cây số ngồi cả tiếng đồng hồ để lên tới nhà và lấy số tiền đó về ăn , ba nói mượn rồi có gì ba gửi tiền vô trả. Nhưng ba chưa kịp gửi tiền thì người đó không hiểu sao đã gọi xuống cho tôi và nói trả số tiền đó , mà chưa tới 1 tuần đã thúc dục rồi, cũng bà con thân, mà hồi đó 500 ngàn cũng không lớn không nhỏ,  Tôi buồn lắm,tôi nghĩ chỉ 500 ngàn đó ba phải vay chạy để gửi vào cho tôi trả ngay người đó, vì vài bữa họ lại nhắn tin cho tôi họ nói cần số tiền đó, Cuối cùng tôi cũng lên trả được ba gửi vô, tôi không trách người đó nhưng tôi thương cho ba má , thương cả nhà, nước mắt chảy ròng trên chuyến xe buýt đi gửi tiền mượn ấy,

 

Vậy là tôi quyết định đi tìm việc làm thêm, đi kiếm tiền, tôi tìm chỗ đi phụ rữa chén, những lúc không đi học, rồi tôi dần chuyển qua đi dạy kèm gia sư.

Trái trêu, người không có điều kiện mà gặp ngay người không đàng hoàng, tôi dạy cho 2 chị em cô bé đó 2 tháng trời người ta không chịu trả tiền công cho tôi, họ nói để nợ do làm ăn khó khăn, thế là thôi tôi nghĩ thôi cho họ luôn, mà hơi buồn xíu là do mình đi xe buýt đều đặn mõi tuần, đã không có tiền đi xe buýt để di dạy mồ hôi chảy ngược  vì đợi xe và chạy theo xe buýt để kịp về nhà khi chuyến cuối cùng 20h30. Xe buýt họ nghĩ chạy rất sớm.

Nhưng rồi mọi chuyên cũng qua, tôi cũng kiếm được ít tiền phụ tiền cơm ăn trong sài gòn này. Không có người quen hay người thân giúp đỡ, tôi chỉ biết có người chị con cô, mõi khi rãnh tôi hay lên chị chơi ngày chủ nhật, được chị cho những quần áo củ về bận, tôi vui lắm, Ít khi tôi mua đồ vì được đồ chị cho nên mừng khôn siết, chị hay gom đồ của các chị không bận nữa cho tôi, tôi cũng thương chị.

Ngày Ông nội mất tôi chỉ biết khóc chứ không thể về được:

Sau 2 năm tôi đi học , 2014 tôi cũng lên năm 2, nghe tin nội ốm nặng tôi được ba cho tiền mua vé xe về nhà thăm ông, tôi ở được 1 tuần với ông. Nấu cháo cho ông ăn.

Và tôi phải xa nhà trở về trường học, sau khi vô sài gòn chưa đầy  tuần sau tôi đã nghe tin nội mất. Vì biết bố mẹ giờ tập trung lo tiền cho ông nên sẽ không có tiền xe cho tôi về, tôi đã nói dối với mọi người rằng trong kì thi nên tôi không về được và thế ông ra đi mãi mãi, không thể nhìn mặt ông lần cuối , tôi buồn lắm ạ. Dù rất muốn về với ông .

Đời chỉ có một lần , mãi mãi nhớ ông trong kỹ niệm, cứ mõi trưa ăn cơm xong, mùa lúa gặt phơi lúa ông liền lấy cây chổi câu,

Hải ơi : ra quét lúa ông cào con. Tiếng” Trình ông nội ăn cơm” đã mất rồi xa rồi các bạn ạ.

Những gì xảy ra trong cuộc đời, tôi luôn nhớ mãi , nó thôi thúc tôi phải sống thật hạnh phúc, có ích phải cố gắn trong mọi việc để có thể giúp đỡ được mọi người xung quanh, cho gia đình , em út tôi,

Với tôi một người chị khó tính , thương em, nhưng luôn nghiêm khắt, Vì trong những chuỗi ngày đã hình thành nên con người tôi một ý chí kiên cường, sống mẫu mực và luôn hướng về phía trước. Chắc vì vậy nên tôi luôn phát triển bản thân không ngừng học hỏi.

Rong ruổi những năm đại học làm thêm tất bật từ phụ bàn, làm nhà hàng, tiệc cưới, dần đi dạy thêm, bán hoa dịp lễ, các ngày thường. Đã giúp tôi lớn lên

RỒI CŨNG RA TRƯỜNG mình đi làm công ty cũng được 1 năm, người ta cho lương mình , làm quản lý QC trong một công ty xuất khẩu đồ gổ nội thất ra nước ngoài. Mình rất ham học, và cố gắn phấn đấu trong công việc, Nhưng biết việc làm công sẽ không mang tới cuộc sống mình mong muốn.

Từ đó mình từ bỏ công việc ra làm kinh doanh, từ những công việc kinh doanh khác nhau quần áo , mỹ phẩm , Và đặc biệt lĩnh vực Spa. Kết hợp việc học kinh doanh mình đã chọn ra lĩnh vựa mình yêu thích và luôn cố gắn vì nó .

 

BẠN KHÔNG ĐƯỢC CHỌN NƠI BẠN SINH RA NHƯNG BẠN CÓ THỂ CHọN NƠI BẠN SỐNG .

Đúng vậy sinh ra mình không chọn được cuộc sống của mình nhưng khi lớn lên mà mình không chọn được cuộc sống mình yêu thích thì là lỗi do mình, Hãy làm có thể để thay đổi cuộc sống hiện tại.

Mình chọn Sài Gòn là nơi khởi nghiệp cũng là nơi sinh sống sau này của gia đình nhỏ mình.

TRẦN THỊ THU HẢI trãi qua cuộc sống tuổi thơ, và quá trình phát triển đúc kết những kinh nghiệm quý báu cuộc đời áp dụng những gì bản thân làm được cho doanh nghiệp của mình.  Và luôn chia sẽ những khó khăn của các bạn trên con đường khởi nghiệp mong muốn kinh doanh mang nhiều giá trị cho xã hội chính những giá trị độc đáo đó làm nên sự khác biệt tạo nên thành quả thành công mà cô đạt được , với danh sưng đồng nghiệp ban  HẢI ÂU, bay giữa biển cả chinh phục bầu trời không bao giờ ngừng nghĩ.

Để biết sự phát triển từng bước đi lên bạn đọc hãy cùng xem phần tiếp theo nhé…